anh phạm một sai lầm

một cách sai lầm. bằng Tiếng Anh. Trong Tiếng Anh một cách sai lầm có nghĩa là: mistakenly (ta đã tìm được các phép tịnh tiến 1). Có ít nhất câu mẫu 212 có một cách sai lầm . Trong số các hình khác: Một số tín đồ đấng Christ lý luận một cách sai lầm như thế nào? ↔ How do #bantinnhanh24h #tintuc #thoisu #tinnong #tintuc24h Thủ tướng Anh xin lỗi vì phạm sai lầmThủ tướng Liz Truss xin lỗi vì những sai lầm trong 6 tuần đầu nhiệm Site De Rencontre Amoureux Des Chevaux. Editor KẹoĐắngConverter Ngocquynh520Thể loại Hiện đại, đô thị tình duyên, tình hữu độc chung, nam nữ trùng sinh, thanh mai trúc mã, giả incest, chị em, ngược nam, HESố chương 94 chươngNhân vật chính Trình Cẩn Ngôn vs Triển NgưngMột câu chuyện tình yêu ngược tâm, khi ngày từ khi còn nhỏ thì Trình Cẩn Ngôn đã được đưa đến ở cùng với gia đình của Triển Ngưng, cũng vô tình tạo nên bi kịch cho gia đình sau này. Sau khi Trình Cẩn Ngôn biết có đàn ông ở lại nhà trọ của Triển Ngưng một đêm, cả người anh đều muốn phát điên rồi. Anh quát “Nói! Hai người thật ra không có xảy ra chuyện gì!"Triển Ngưng trừng mắt đến mức muốn nứt ra, “Hiện tại tôi cùng một chỗ với ai có quan hệ gì với anh, anh thì tính là cái gì? Trình Cẩn Ngôn, anh rốt cuộc tính là cái gì chứ?”Trình Cẩn Ngôn ngũ quan anh tuấn bởi vì ghen tuông phẫn nộ mà đã vặn vẹo không thành hình. Anh gắt gao nhìn chằm chằm vết đỏ loang lổ trên cổ cô, một giây sau bỗng nhiên rơi lệ, trong mắt đều là tuyệt vọng. Anh nói “Ngưng Ngưng, đừng đối với anh như vậy.”Anh theo cô nói sống chết? Đã từng phạm sai lầm, dù chết đi sống lại, cũng không có liên quan gì tới cô —— Triển Ngưng. Liệu khi sống lại cô có thay đổi lại được tương lai của mình hay không?P/s Ok, đây là lần đầu Kẹo thử thể loại ngược mà còn là tình chị em nữa, hơi có chút kích thích hihi. Bà con gần xa ai thích thể loại ngược nam mời nhảy hố. Bộ truyện này là Kẹo được một người bạn đọc giới thiệu, cũng xem như đây là món quà gởi tặng bạn âyNguồn Diễn Đàn Lê Qúy Đôn Editor KẹoĐắngConverter Ngocquynh520Thể loại Hiện đại, đô thị tình duyên, tình hữu độc chung, nam nữ trùng sinh, thanh mai trúc mã, giả incest, chị em, ngược nam, HESố chương 94 chươngNhân vật chính Trình Cẩn Ngôn vs Triển NgưngMột câu chuyện tình yêu ngược tâm, khi ngày từ khi còn nhỏ thì Trình Cẩn Ngôn đã được đưa đến ở cùng với gia đình của Triển Ngưng, cũng vô tình tạo nên bi kịch cho gia đình sau này. Sau khi Trình Cẩn Ngôn biết có đàn ông ở lại nhà trọ của Triển Ngưng một đêm, cả người anh đều muốn phát điên rồi. Anh quát “Nói! Hai người thật ra không có xảy ra chuyện gì!"Triển Ngưng trừng mắt đến mức muốn nứt ra, “Hiện tại tôi cùng một chỗ với ai có quan hệ gì với anh, anh thì tính là cái gì? Trình Cẩn Ngôn, anh rốt cuộc tính là cái gì chứ?”Trình Cẩn Ngôn ngũ quan anh tuấn bởi vì ghen tuông phẫn nộ mà đã vặn vẹo không thành hình. Anh gắt gao nhìn chằm chằm vết đỏ loang lổ trên cổ cô, một giây sau bỗng nhiên rơi lệ, trong mắt đều là tuyệt vọng. Anh nói “Ngưng Ngưng, đừng đối với anh như vậy.”Anh theo cô nói sống chết? Đã từng phạm sai lầm, dù chết đi sống lại, cũng không có liên quan gì tới cô —— Triển Ngưng. Liệu khi sống lại cô có thay đổi lại được tương lai của mình hay không?P/s Ok, đây là lần đầu Kẹo thử thể loại ngược mà còn là tình chị em nữa, hơi có chút kích thích hihi. Bà con gần xa ai thích thể loại ngược nam mời nhảy hố. Bộ truyện này là Kẹo được một người bạn đọc giới thiệu, cũng xem như đây là món quà gởi tặng bạn ây Tags Anh Phạm Một Sai Lầm anh pham mot sai lam full anh pham mot sai lam prc doc truyen anh pham mot sai lam 50 Re [Hiên đại] Anh Phạm một sai lầm – Nghiêu Tam Thanh – ĐiểmĐang tải Player đọc truyện … Tốc độ đọc truyện Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện Quang cảnh hiện trường đường lớn xảy ra tai nạn đụng xe nghiêm trọng, cô gái trẻ tuổi, chủ nhân của chiếc xe Audi đã được đưa vào bệnh viện, hít vào thì nhiều mà thở ra lại không bao nhiêu. Ngoài cửa phòng giải phẫu có không ít người đợi. Trình Cẩn Ngôn đi giày tây ngồi trên hàng ghế dài ngoài hành lang. Anh nhìn rất bình tĩnh, đường cong ôn nhu trên mặt cũng không có biểu tình dư thừa nào. Hà Nhuận Chi đi qua an ủi “Cẩn Ngôn.. .. . .” “Cút!” “.. .. . .” Hà Thuận Chi khuất nhục cúi đầu xuống, vẻ mặt vừa lúng túng vừa vặn vẹo, hai tay gắt gao đan vào nhau, cuối cùng giống như nghĩ thông suốt cái gì lạnh lùng hất đầu sang một bên. Sau 1 tiếng đồng hồ, cửa phòng giải phẫu mở ra, một bác sĩ mặc đồng phục màu xanh bước ra. Hắn mở miệng, câu nói đầu tiên chính là “Thật xin lỗi, mong người nhà nén đau thương.” Trình Cẩn Ngôn giống như bị người hung hăng gõ mạnh một cái, sau một lúc choáng đầu hoa mắt liền mãnh liệt ngẩng đầu lên, vẻ mặt trở nên vừa dữ tợn vừa khủng bố. Một giây sau anh giống như một mũi tên bay qua, trực tiếp xông vào phòng giải phẫu. Trợ lý bác sĩ đang sửa sang lại dụng cụ, người nằm trên bàn giải phẫu được tấm vải trắng che lại kín kẽ, giống như một khối đậu hũ’. Trình Cẩn Ngôn đưa tay lấy tấm vải trắng xuống, lộ ra khối đậu hũ’ vô cùng thê thảm bên trong. Không có vẻ xinh đẹp sáng chói ngày xưa, toàn thân đều là sưng đỏ cùng tụ huyết, trên khuôn mặt vẫn còn vẻ bình thản, nhưng bộ dáng bình yên này lại chọc mù hai mắt Trình Cẩn Ngôn. Cả người Trình Cẩn Ngôn kịch liệt run rẩy, ánh mắt đột nhiên trở nên hung ác. “Không thể nào, điều này không thể nào!” Anh tiến lên một bước hung hăng vung một tát tay trên gương mặt cứng ngắc của cô, “Ngưng Ngưng, em dám chết!” Trợ lý đang làm việc ở bên cạnh bị tiếng tát tay này càng làm cho hoảng sợ, vội vàng hét lên “Ai, anh đang làm cái gì vậy?” Trình Cẩn Ngôn giống như bị điên bắt đầu lay động thi thể, “Không phải em hận anh sao? Không phải em muốn báo thù sao? !” “Đứng dậy! Em có bản lĩnh thì đứng dậy tiếp tục đối nghịch với anh!” “Em không phải muốn anh sống không bằng chết hay sao? Muốn anh hối hận cả đời hay sao? Em đứng dậy đi!” Người bên ngoài nghe tiếng động xông tới, rối rít ngăn anh lại. Trình Cẩn Ngôn điên cuồng giãy dụa, nhấc chân đạp mạnh lên bàn giải phẫu, rống đến hai mắt đỏ ngầu, tâm tê phế liệt, “Ngưng Ngưng!” Mấy người hợp lại cố sức kéo Trình Cẩn Ngôn ra bên ngoài, anh trừng hai mắt nhìn chằm chằm vào thi thể lạnh như băng thủy chung không có phản ứng trên bàn giải phẫu. Không thể nào, anh không tin! Chuyện này không thể nào! Người con gái vài tiếng trước vẫn còn sinh long hoạt hổ cãi lộn cùng anh làm sao mới chớp mắt một cái lại chết? Chuyện này không thể nào! Bác sĩ quát “Thuốc an thần, nhanh!” Trợ lý luống cuống tay chân tiêm thuốc an thần. Nước thuốc lạnh như băng rót vào tĩnh mạch, người bình thường nổi giận giống như kẻ điên liền chậm rãi an tĩnh lại. Trình Cẩn Ngôn thủy chung nhìn chằm chằm vào hướng phòng giải phẫu, hai mắt đỏ bừng, lộ ra vẻ yếu đuối cùng sợ hãi, môi mỏng không ngừng nhúc nhích. “Anh. .. .. Sai lầm rồi.. .. . .” _______KẹoĐắng’’’’’d/đ/l/q/đ_______ — — —– Chạng vạng, ngày 27 tháng 8. Triển Hoài Nam nắm tay dắt một đứa bé trai đi vào nhà. Lý Tri Tâm đang ở phòng bếp nấu cơm, nghe thấy tiếng động đi ra, lau hai tay lên tạp dề mang trước người, vừa cười vừa nhìn bé trai im lặng đứng bên cạnh. Trên người bé là chiếc quần yếm ngắn màu đen áo tay ngắn màu trắng, quần áo giống y như một tiểu thân sĩ người Anh. “Đây chính là Cẩn Ngôn đi!” “Đúng vậy!” Triển Hoài Nam tiện tay để áo khoác xuống bên cạnh, vỗ vỗ lưng nhỏ của Trình Cẩn Ngôn, cười nói “Cẩn Ngôn, từ nay về sau liền ở lại nhà chúng ta, mau gọi dì!” Trình Cẩn Ngôn mím môi, không có biểu lộ gì nhìn chằm chằm người phụ nữ xa lạ trước mắt. Lý Tri Tâm cười khoát tay, cho bé trai cái gì cũng đều không biết trước mắt bậc thang. “Không sao, còn chưa quen biết nhau, chúng ta sẽ từ từ quen thuộc, từ từ sẽ đến.” Triển Hoài Nam “Hai đứa nhỏ đâu?” “Ở trong phòng làm bài tập rồi.” “Trong nhà có khách, em đi vào kêu bọn nhỏ ra đi, làm quen một chút.” Lý Tri Tâm “Được rồi, em trước cất hành lý vào, chờ ra ngoài vừa vặn ăn cơm.” Bên cạnh là hai vali hành lý của Trình Cẩn Ngôn, sớm đã thu xếp gọn gàng. Chờ Lý Tri Tâm vừa đi, Triển Hoài Tâm liền rống lên “Triển Minh Dương, Triển Ngưng, nhanh chạy ra đây, trong nhà có bạn mới đến nè!” Trong phòng ngủ, Triển Minh Dương nằm sấp trên bàn sách đuổi riết làm bài tập hè, Triển Ngưng ở bên cạnh đốc thúc. Triển Minh Dương nhìn chằm chằm vào Triển Ngưng nói “Chị, ba ba bảo chúng ta đi ra.” “Ừ.” Cậu nhỏ giọng trưng cầu ý kiến “Muốn đi ra ngoài sao?” Hôm nay Triển Ngưng có điểm không giống với ngày thường, tuy không lộ ra ngoài, nhưng Triển Minh Dương vẫn có thể cảm giác được chị gái đang không vui, cụ thể không vui vì cái gì thì cậu không biết rõ. Triển Hoài Nam ở bên ngoài lại rống to. Triển Ngưng đóng quyển sách trên tay lại, “Đi ra xem một chút.” Triển Minh Dương vội vàng đứng lên, theo Triển Ngưng đi ra ngoài. Đây là căn nhà ba phòng, vừa có phòng khách vừa có phòng ngủ, không lớn không nhỏ, một nhà bốn người ở vừa vặn. Hôm nay bắt đầu nhiều thêm một người, mặc dù chỉ là một đứa bé 7 tuổi, nhưng vẫn có cảm giác chen chúc. Nhất là đối với Triển Ngưng mà nói, cuộc sống của cô hoàn toàn không muốn có dấu vết của người này, mặc dù bây giờ Trình Cẩn Ngôn còn chưa trưởng thành. Trình Cẩn Ngôn ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, trong tay vuốt ve một khối rubik đặc chế từ kim loại có hình vẽ thần bí. “Đến đây, tới!” Triển Hoài Nam ngoắc ngoắc tay, “Tranh thủ thời gian làm quen, đây là thành viên mới của gia đình chúng ta. Từ say về sau liền sống cùng một chỗ với chúng ta. Hiện tại Tiểu Ngưng lớn tuổi nhất, bình thường phải chăm sóc em trai nhiều một chút.” Trình Cẩn Ngôn nghe vậy nhìn sang, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh sảo, đôi mắt to tròn chiếm hơn phân nửa. Chống lại đôi mắt này, trái tim Triển Ngưng liền bị hung hăng đâm một cái, giống như gặp lại người đàn ông cao cao tại thượng, vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn kia. Không cần so đo với một đứa bé 7 tuổi, Triển Ngưng tự ám chỉ bản thân. Trình Cẩn Ngôn cùng Triển Minh Dương sinh cùng năm, vóc người lại cao hơn vài cm. Cậu không nói nhiều lắm, cũng rất ít nhìn người khác. Triển Minh Dương cũng không phải là người có tính tình hướng ngoại, nhưng lại tốt hơn so với Trình Cẩn Ngôn một chút, liền gom góp từ ngữ nói vài câu. Hai người ngồi song song, đầu đối với đầu gần như là cùng chạm vào một chỗ. “Cẩn Ngôn vừa tới còn xa lạ, con làm chị phải quan tâm nhiều hơn.” Triển Hoài Nam kéo Triển Ngưng qua, thấp giọng dặn dò, “Thằng bé có điểm quái gở, bình thường cũng không thích nói chuyện, các con có thời gian thì tìm thằng bé cùng chơi, hoặc là mang thằng bé cùng ra ngoài chơi, vẫn phải có chút bộ dáng của độ tuổi này mới đúng.” Triển Ngưng năm nay 12 tuổi, so với hai cậu nhóc kia lớn hơn 5 tuổi. Cô nửa chết nửa sống gật đầu. Triển Hoài Nam còn nói “Đứa nhỏ này không dễ dàng, chúng ta không thể lạnh nhạt.” Triển Ngưng rủ xuống đôi bàn tay mới vừa buông lỏng bên người, rất có loại kích động muốn đi bóp nát gói mì ăn liền. Trên khay trà để một quyển lịch bàn, ngày tháng phía trên có lẽ là trước đó đã bị Triển Ngưng xé vứt đi. Ngày 27 tháng 8, Trình Cẩn Ngôn rõ ràng thật sự xuất hiện, cùng thời gian đời trước hoàn toàn phù hợp. Quả thực là muốn chết! Mở đầu giống nhau làm cho tâm lý Triển Ngưng vô cùng bất an, đối với việc có thể triệt để thay đổi toàn cục cô cũng không có vạn phần nắm chắc, chỉ là.. .. . . Triển Ngưng quay đầu nhìn về phía hai bé trai, lúc này tóm lại là không giống với đời trước, cho dù cô không thể ngăn cản bất cứ việc gì phát triển, cô cũng có thể ngăn lại sự ngu ngốc si tâm vọng tưởng của bản thân. Cô tuyệt đối không có khả năng lại để cho người đàn ông này phá hủy tất cả của cô. Trình Cẩn Ngôn đột nhiên ngẩng đầu, “Em muốn uống nước.” Triển Ngưng “.. .. . .” Triển Ngưng lành lạnh thu hồi tầm mắt, xoay người đi rót nước. Trong đôi mắt trong suốt của Trình Cẩn Ngôn lộ ra tia nghi hoặc. Đứa trẻ 7 tuổi tại rất nhiều chỗ không hiểu thấu, đồng thời trên mặt tình cảm lại dị thường mẫn cảm. Cậu đơn giản cảm giác được Triển Ngưng có địch ý với mình. Điều này làm cho cậu vô cùng không thể lý giải, bởi vì trước ngày hôm nay cậu chưa từng gặp qua Triển Ngưng, muốn xảy ra đụng chạm là phần kỹ thuật sống có độ khó cao. Như vậy địch ý của đối phương là từ đâu tới? Nhẹ chuyển hai lần khối rubik, sáu mặt màu sắc đồng loạt thống nhất, cậu giương mắt, trông mong nhìn Triển Minh Dương, “Cậu tới làm loạn nó.” Triển Minh Dương nhận lấy, “Không ngừng chuyển phải không?” “Ừ.” Triển Ngưng vừa trở về liền nhìn thấy em trai nhà mình đang ở đằng kia hết sức chuyên chú vặn chuyển khối rubik. Cô đặt ly nước trong tay xuống, “Tiểu Dương.” Triển Minh Dương nhìn sang. “Trả đồ cho người ta, rửa tay ăn cơm.” Bé trai 7 tuổi vốn còn là con nít ham chơi. Nhưng Triển Minh Dương cũng rất nghe lời, lập tức trả đồ lại cho Trình Cẩn Ngôn, từ trên ghế sô pha nhảy xuống đi đến bên cạnh Triển Ngưng. Trình Cẩn Ngôn trầm mặc nhìn hai chị em nắm tay đi, giống như phần cuối trầm lặng kết thúc sân khấu kịch, vứt bỏ một mình cậu ở lại. Loại cảm giác bị bài xích này cực kỳ làm cho người ta không thoải mái, Trình Cẩn Ngôn xoay chuyển khối rubik trong tay, trên khuôn mặt non nớt ẩn ẩn lộ ra chút buồn tủi. Cũng may hai vợ chồng Triển Hoài Nam cùng Lý Tri Tâm đối với Trình Cẩn Ngôn vô cùng nhiệt tình. Ăn xong một bữa cơm, trên khuôn mặt từ ái của hai người không hề tắt nụ cười, lời nói ngọt ngào trêu chọc đứa nhỏ không ngừng thoát ra bên ngoài, Triển Ngưng nghe thấy đến đau răng. Trong nhà có ba phòng, Triển Minh Dương nhát gan, từ khi còn nhỏ vẫn luôn cùng một phòng với Triển Ngưng. Hôm nay có bạn mới đến, lo lắng đến Trình Cẩn Ngôn vẫn còn nhỏ tuổi, lại thêm hoàn cảnh lạ lẫm, một người ngủ có lẽ cũng không thích ứng, liền sắp xếp cho hai bé trai cùng một chỗ. Hai bên Đông Tây đặt một cái giường lớn, còn có một cái tủ quần áo nhỏ, gian phòng vốn cũng không lớn mấy được sắp xếp đầy ắp. Trình Cẩn Ngôn mặc bộ đồ ngủ màu xám tro ngồi trên giường, cũng không nhìn ra là thỏa mãn hay không hài lòng. Thật ra thì trong lòng Triển Ngưng rất đồng tình với cậu. Tiểu thiếu gia Trình thị đã quen cuộc sống cẩm y ngọc thực, hiện tại bởi vì mâu thuẫn gia tộc ngày càng nghiêm trọng liền bị ném tới trong nhà nhân viên trong công ty tránh tai nạn, nghĩ như thế nào cũng rất nghẹn. Bởi vậy năm đó Triển Ngưng đối với cậu săn sóc thân mật, thực sự chăm sóc giống như em trai độc nhất vô nhị nhà mình. Hiển nhiên cuối cùng chăm sóc ra một Bạch Nhãn Lang cũng là điều cả gia đình không hề nghĩ tới. Bây giờ Triển Ngưng đang là thân thể bé gái 12 tuổi, nhưng linh hồn lại là Triển Ngưng gần 30 tuổi. Nếu như lại bị thằng nhãi con như vậy đùa giỡn liền thực sự không tể nào nói nổi. “Con bưng sữa vào cho hai thằng bé đi, từ nay về sau mỗi đêm trước khi đi ngủ mỗi người đều phải uống một ly. Hiện tại là thời điểm phát triển, nếu chiều cao không tăng lên thì thật sự khó coi.” Hai ly thủy tinh trong suốt, bên trong là chất lỏng màu trắng ấm nóng. Triển Ngưng muốn bưng đi, Lý Tri Tâm chợt nhớ tới cái gì, “Đợi lát nữa con cũng phải uống một ly, đối với quá trình phát dục của con gái cũng rất quan trọng.” “.. .. . .” Triển Ngưng đi đến phòng ngủ, hai bé trai còn chưa ngủ. Trình Cẩn Ngôn tiếp tục xoay chuyển khối rubik, Triển Minh Dương thì ngồi ở trên giường xem sách thiếu nhi. Triển Ngưng đặt hai ly sữa trên tủ đầu giường. “Hai đứa trước uống hết cái này, ly không ngày mai đem xuống phòng bếp.” Triển Minh Dương vươn tay cầm lấy ly sữa “ừng ực ừng ực” một hơi uống xong, trên môi còn lưu lại một vòng tròn trắng, nháy mắt nhìn Triển Ngưng, “Chị, em muốn sang chị chơi.” Triển Ngưng nhìn thời gian còn sớm, liền nói “Chơi cái gì? Lo làm bài tập, rất nhanh liền đi học.” “Hôm nay đã làm không ít.” “So với phần còn dư lại, chút đó không đáng kể gì. Triển Minh Dương mang dép lê “lạch bạch” chạy đến bên người Triển Ngưng, má phải lộ ra một cái lúm đồng tiền nhỏ, nịnh nọt nói “Ngày mai em sẽ làm nhiều hơn, đêm nay em muốn cùng chị chơi cờ.” Mùa hè này bọn họ vẫn ở tại nhà bà ngoại ở nông thôn, ban ngày lòng bàn chân không chút ngơi nghỉ chạy đi chơi, buổi tối liền cùng ông ngoại chơi cờ vui. Tuổi Triển Minh Dương không lớn lắm, lại có thể ngồi yên một chỗ, đối với quân cờ rất si mê, sau khi trở về thường lôi kéo Triển Ngưng cùng chơi. Triển Ngưng nhớ tới kiếp trước Triển Minh Dương cũng bị Trình Cẩn Ngôn hại nửa sống nửa chết, lập tức cũng không muốn để hai đứa ở cùng một chỗ. “Nhiều nhất chơi hai ván.” “Được.” Hai người không coi ai ra gì nói chuyện, Trình Cẩn Ngôn mặc dù không có nhìn sang, lỗ tai lại nghe được không sót một lời. Cậu mím môi, mắt nhìn chằm chằm khối rubik, một lúc lâu không chuyển động. Ý thức được hai người kia bắt đầu đi tới cửa, cậu quay đầu nhìn về phía ly thủy tinh chứa sữa, đưa tay ra. Bốp ——! Triển Ngưng vội vàng nghiêng đầu. Trình Cẩn Ngôn giơ bàn tay bé nhỏ của mình lên, “Trượt tay.” Chương 1 Quang cảnh hiện trường đường lớn xảy ra tai nạn đáng tiếc đụng xe nghiêm trọng, cô gái trẻ tuổi, gia chủ của chiếc xe Audi đã được đưa vào bệnh viện, hít vào thì nhiều mà thở ra lại không bao nhiêu. Ngoài cửa phòng giải phẫu có không ít người đợi. Trình Cẩn Ngôn đi giày tây ngồi trên hàng ghế dài ngoài hiên chạy. Anh nhìn rất bình tĩnh, đường cong ôn nhu trên mặt cũng không có biểu tình dư thừa nào. Hà Nhuận Chi đi qua an ủi “ Cẩn Ngôn. .. .. . ” ” Cút ! ” “. .. .. . ” Hà Thuận Chi khuất nhục cúi đầu xuống, vẻ mặt vừa lúng túng vừa vặn vẹo, hai tay gắt gao đan vào nhau, sau cuối giống như nghĩ thông suốt cái gì lãnh đạm hất đầu sang một bên. Sau 1 tiếng đồng hồ đeo tay, cửa phòng giải phẫu mở ra, một bác sĩ mặc đồng phục màu xanh bước ra. Hắn mở miệng, câu nói tiên phong chính là “ Thật xin lỗi, mong người nhà nén đau thương. ” Trình Cẩn Ngôn giống như bị người hung hăng gõ mạnh một cái, sau một lúc choáng đầu hoa mắt liền mãnh liệt ngẩng đầu lên, vẻ mặt trở nên vừa dữ tợn vừa khủng bố. Một giây sau anh giống như một mũi tên bay qua, trực tiếp xông vào phòng giải phẫu. Trợ lý bác sĩ đang sửa sang lại dụng cụ, người nằm trên bàn giải phẫu được tấm vải trắng che lại kín kẽ, giống như một khối đậu hũ ’. Trình Cẩn Ngôn đưa tay lấy tấm vải trắng xuống, lộ ra khối đậu hũ ’ vô cùng thê thảm bên trong. Không có vẻ như xinh đẹp sáng chói rất lâu rồi, body toàn thân đều là sưng đỏ cùng tụ huyết, trên khuôn mặt vẫn còn vẻ bình thản, nhưng bộ dáng bình yên này lại chọc mù hai mắt Trình Cẩn Ngôn. Cả người Trình Cẩn Ngôn kịch liệt run rẩy, ánh mắt đùng một cái trở nên hung tàn. ” Không thể nào, điều này không thể nào ! ” Anh tiến lên một bước hung hăng vung một tát tay trên khuôn mặt cứng ngắc của cô, “ Ngưng Ngưng, em dám chết ! ” Trợ lý đang thao tác ở bên cạnh bị tiếng tát tay này càng làm cho hoảng sợ, hấp tấp vội vàng hét lên “ Ai, anh đang làm cái gì vậy ? ” Trình Cẩn Ngôn giống như bị điên khởi đầu lay động thi thể, “ Không phải em hận anh sao ? Không phải em muốn báo thù sao ? ! ” ” Đứng dậy ! Em có bản lĩnh thì đứng dậy liên tục đối nghịch với anh ! ” ” Em không phải muốn anh sống không bằng chết hay sao ? Muốn anh hối hận cả đời hay sao ? Em đứng dậy đi ! ” Người bên ngoài nghe tiếng động xông tới, nôn nả ngăn anh lại. Trình Cẩn Ngôn điên cuồng giãy dụa, nhấc chân đạp mạnh lên bàn giải phẫu, rống đến hai mắt đỏ ngầu, tâm tê phế liệt, ” Ngưng Ngưng ! ” Mấy người hợp lại cố sức kéo Trình Cẩn Ngôn ra bên ngoài, anh trừng hai mắt nhìn chằm chằm vào thi thể lạnh như băng thủy chung không có phản ứng trên bàn giải phẫu. Không thể nào, anh không tin ! Chuyện này không thể nào ! Người con gái vài tiếng trước vẫn còn sinh long hoạt hổ cãi lộn cùng anh làm thế nào mới chớp mắt một cái lại chết ? Chuyện này không thể nào ! Bác sĩ quát “ Thuốc an thần, nhanh ! ” Trợ lý luống cuống tay chân tiêm thuốc an thần. Nước thuốc lạnh như băng rót vào tĩnh mạch, người thông thường nổi giận giống như kẻ điên liền chậm rãi an tĩnh lại. Trình Cẩn Ngôn thủy chung nhìn chằm chằm vào hướng phòng giải phẫu, hai mắt đỏ bừng, lộ ra vẻ yếu ớt cùng sợ hãi, môi mỏng mảnh không ngừng nhúc nhích. ” Anh. .. .. Sai lầm rồi. .. .. . ” _______KẹoĐắng ’ ’ ’ ’ ’ d / đ / l / q / đ_______ — — —– Chạng vạng, ngày 27 tháng 8. Triển Hoài Nam nắm tay dắt một đứa bé trai đi vào nhà. Lý Tri Tâm đang ở phòng nhà bếp nấu cơm, nghe thấy tiếng động đi ra, lau hai tay lên tạp dề mang trước người, vừa cười vừa nhìn bé trai im re đứng bên cạnh. Trên người bé là chiếc quần yếm ngắn màu đen áo tay ngắn màu trắng, quần áo giống y hệt như một tiểu thân sĩ người Anh. ” Đây chính là Cẩn Ngôn đi ! ” ” Đúng vậy ! ” Triển Hoài Nam tiện tay để áo khoác xuống bên cạnh, vỗ vỗ sống lưng nhỏ của Trình Cẩn Ngôn, cười nói “ Cẩn Ngôn, từ nay về sau liền ở lại nhà tất cả chúng ta, mau gọi dì ! ” Trình Cẩn Ngôn mím môi, không có biểu lộ gì nhìn chằm chằm người phụ nữ lạ lẫm trước mắt. Lý Tri Tâm cười khoát tay, cho bé trai cái gì cũng đều không biết trước mắt bậc thang. “ Không sao, còn chưa quen biết nhau, tất cả chúng ta sẽ từ từ quen thuộc, từ từ sẽ đến. ” Triển Hoài Nam ” Hai đứa nhỏ đâu ? ” ” Ở trong phòng làm bài tập rồi. ” ” Trong nhà có khách, em đi vào kêu bọn nhỏ ra đi, làm quen một chút ít. ” Lý Tri Tâm “ Được rồi, em trước cất tư trang vào, chờ ra ngoài vừa khít ăn cơm. ” Bên cạnh là hai vali tư trang của Trình Cẩn Ngôn, sớm đã sắp xếp ngăn nắp. Chờ Lý Tri Tâm vừa đi, Triển Hoài Tâm liền rống lên “ Triển Minh Dương, Triển Ngưng, nhanh chạy ra đây, trong nhà có bạn mới đến nè ! ” Trong phòng ngủ, Triển Minh Dương nằm sấp trên bàn sách đuổi riết làm bài tập hè, Triển Ngưng ở bên cạnh đốc thúc. Triển Minh Dương nhìn chằm chằm vào Triển Ngưng nói “ Chị, ba ba bảo tất cả chúng ta đi ra. ” ” Ừ. ” Cậu nhỏ giọng trưng cầu quan điểm “ Muốn đi ra ngoài sao ? ” Hôm nay Triển Ngưng có điểm không giống với ngày thường, tuy không lộ ra ngoài, nhưng Triển Minh Dương vẫn hoàn toàn có thể cảm xúc được chị gái đang không vui, đơn cử không vui vì cái gì thì cậu không biết rõ. Triển Hoài Nam ở bên ngoài lại rống to. Triển Ngưng đóng quyển sách trên tay lại, ” Đi ra xem một chút ít. ” Triển Minh Dương hấp tấp vội vàng đứng lên, theo Triển Ngưng đi ra ngoài. Đây là căn nhà ba phòng, vừa có phòng khách vừa có phòng ngủ, không lớn không nhỏ, một nhà bốn người ở vừa khít. Hôm nay khởi đầu nhiều thêm một người, mặc dầu chỉ là một đứa bé 7 tuổi, nhưng vẫn có cảm xúc xum xê. Nhất là so với Triển Ngưng mà nói, đời sống của cô trọn vẹn không muốn có dấu vết của người này, mặc dầu giờ đây Trình Cẩn Ngôn còn chưa trưởng thành. Trình Cẩn Ngôn ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, trong tay vuốt ve một khối rubik đặc chế từ sắt kẽm kim loại có hình vẽ thần bí. ” Đến đây, tới ! ” Triển Hoài Nam ngoắc ngoắc tay, “ Tranh thủ thời hạn làm quen, đây là thành viên mới của mái ấm gia đình tất cả chúng ta. Từ say về sau liền sống cùng một chỗ với tất cả chúng ta. Hiện tại Tiểu Ngưng lớn tuổi nhất, thông thường phải chăm nom em trai nhiều một chút ít. ” Trình Cẩn Ngôn nghe vậy nhìn sang, khuôn mặt nhỏ xíu tinh sảo, đôi mắt to tròn chiếm hơn phân nửa. Chống lại đôi mắt này, trái tim Triển Ngưng liền bị hung hăng đâm một cái, giống như gặp lại người đàn ông cao cao tại thượng, vừa lạnh nhạt vừa hung tàn kia. Không cần so đo với một đứa bé 7 tuổi, Triển Ngưng tự ám chỉ bản thân. Trình Cẩn Ngôn cùng Triển Minh Dương sinh cùng năm, vóc người lại cao hơn vài cm. Cậu không nói nhiều lắm, cũng rất ít nhìn người khác. Triển Minh Dương cũng không phải là người có tính tình hướng ngoại, nhưng lại tốt hơn so với Trình Cẩn Ngôn một chút ít, liền gom góp từ ngữ nói vài câu. Hai người ngồi song song, đầu so với đầu gần như là cùng chạm vào một chỗ. ” Cẩn Ngôn vừa tới còn lạ lẫm, con làm chị phải chăm sóc nhiều hơn. ” Triển Hoài Nam kéo Triển Ngưng qua, thấp giọng dặn dò, “ Thằng bé có điểm quái gở, thông thường cũng không thích chuyện trò, những con có thời hạn thì tìm thằng bé cùng chơi, hoặc là mang thằng bé cùng ra ngoài chơi, vẫn phải có chút bộ dáng của độ tuổi này mới đúng. ” Triển Ngưng năm nay 12 tuổi, so với hai cậu nhóc kia lớn hơn 5 tuổi. Cô nửa chết nửa sống gật đầu. Triển Hoài Nam còn nói “ Đứa nhỏ này không thuận tiện, tất cả chúng ta không hề lạnh nhạt. ” Triển Ngưng rủ xuống đôi bàn tay mới vừa buông lỏng bên người, rất có loại kích động muốn đi bóp nát gói mì ăn liền. Trên khay trà để một quyển lịch bàn, ngày tháng phía trên có lẽ rằng là trước đó đã bị Triển Ngưng xé vứt đi. Ngày 27 tháng 8, Trình Cẩn Ngôn rõ ràng thật sự Open, cùng thời hạn đời trước trọn vẹn tương thích. Quả thực là muốn chết ! Mở đầu giống nhau làm cho tâm ý Triển Ngưng vô cùng không an tâm, so với việc hoàn toàn có thể triệt để đổi khác toàn cục cô cũng không có vạn phần nắm chắc, chỉ là. .. .. . Triển Ngưng quay đầu nhìn về phía hai bé trai, lúc này Tóm lại là không giống với đời trước, mặc dầu cô không hề ngăn cản bất kể việc gì tăng trưởng, cô cũng hoàn toàn có thể ngăn lại sự ngu ngốc si tâm vọng tưởng của bản thân. Cô tuyệt đối không có năng lực lại để cho người đàn ông này hủy hoại tổng thể của cô. Trình Cẩn Ngôn đùng một cái ngẩng đầu, “ Em muốn uống nước. ” Triển Ngưng “. .. .. . ” Triển Ngưng lành lạnh tịch thu tầm mắt, xoay người đi rót nước. Trong đôi mắt trong suốt của Trình Cẩn Ngôn lộ ra tia nghi vấn. Đứa trẻ 7 tuổi tại rất nhiều chỗ không hiểu thấu, đồng thời trên mặt tình cảm lại dị thường mẫn cảm. Cậu đơn thuần cảm xúc được Triển Ngưng có địch ý với mình. Điều này làm cho cậu vô cùng không hề lý giải, chính do trước ngày thời điểm ngày hôm nay cậu chưa từng gặp qua Triển Ngưng, muốn xảy ra đụng chạm là phần kỹ thuật sống có độ khó cao. Như vậy địch ý của đối phương là từ đâu tới ? Nhẹ chuyển hai lần khối rubik, sáu mặt sắc tố hàng loạt thống nhất, cậu giương mắt, trông mong nhìn Triển Minh Dương, “ Cậu tới làm mưa làm gió nó. ” Triển Minh Dương nhận lấy, ” Không ngừng chuyển phải không ? ” ” Ừ. ” Triển Ngưng vừa quay trở lại liền nhìn thấy em trai nhà mình đang ở đằng kia rất là chuyên chú vặn chuyển khối rubik. Cô đặt ly nước trong tay xuống, ” Tiểu Dương. ” Triển Minh Dương nhìn sang. ” Trả đồ cho người ta, rửa tay ăn cơm. ” Bé trai 7 tuổi vốn còn là con nít ham chơi. Nhưng Triển Minh Dương cũng rất nghe lời, lập tức trả đồ lại cho Trình Cẩn Ngôn, từ trên ghế sô pha nhảy xuống đi đến bên cạnh Triển Ngưng. Trình Cẩn Ngôn trầm mặc nhìn hai chị em nắm tay đi, giống như phần cuối trầm lặng kết thúc sân khấu kịch, vứt bỏ một mình cậu ở lại. Loại cảm xúc bị bài xích này cực kỳ làm cho người ta không tự do, Trình Cẩn Ngôn xoay chuyển khối rubik trong tay, trên khuôn mặt non nớt ẩn ẩn lộ ra chút buồn tủi. Cũng may hai vợ chồng Triển Hoài Nam cùng Lý Tri Tâm so với Trình Cẩn Ngôn vô cùng nhiệt tình. Ăn xong một bữa cơm, trên khuôn mặt từ ái của hai người không hề tắt nụ cười, lời nói ngọt ngào trêu chọc đứa nhỏ không ngừng thoát ra bên ngoài, Triển Ngưng nghe thấy đến đau răng. Trong nhà có ba phòng, Triển Minh Dương nhát gan, từ khi còn nhỏ vẫn luôn cùng một phòng với Triển Ngưng. Hôm nay có bạn mới đến, lo ngại đến Trình Cẩn Ngôn vẫn còn nhỏ tuổi, lại thêm thực trạng lạ lẫm, một người ngủ có lẽ rằng cũng không thích ứng, liền sắp xếp cho hai bé trai cùng một chỗ. Hai bên Đông Tây đặt một cái giường lớn, còn có một cái tủ quần áo nhỏ, gian phòng vốn cũng không lớn mấy được sắp xếp đầy ắp. Trình Cẩn Ngôn mặc bộ đồ ngủ màu xám tro ngồi trên giường, cũng không nhìn ra là thỏa mãn nhu cầu hay không hài lòng. Thật ra thì trong lòng Triển Ngưng rất đống ý với cậu. Tiểu thiếu gia Trình thị đã quen đời sống cẩm y ngọc thực, hiện tại chính bới xích míc gia tộc ngày càng nghiêm trọng liền bị ném tới trong nhà nhân viên cấp dưới trong công ty tránh tai nạn thương tâm, nghĩ như thế nào cũng rất nghẹn. Bởi vậy năm đó Triển Ngưng so với cậu săn sóc thân thiện, thực sự chăm nom giống như em trai độc nhất vô nhị nhà mình. Hiển nhiên sau cuối chăm nom ra một Bạch Nhãn Lang cũng là điều cả mái ấm gia đình không hề nghĩ tới. Bây giờ Triển Ngưng đang là thân thể bé gái 12 tuổi, nhưng linh hồn lại là Triển Ngưng gần 30 tuổi. Nếu như lại bị thằng nhãi con như vậy đùa giỡn liền thực sự không tể nào nói nổi. ” Con bưng sữa vào cho hai thằng bé đi, từ nay về sau mỗi đêm trước khi đi ngủ mỗi người đều phải uống một ly. Hiện tại là thời gian tăng trưởng, nếu chiều cao không tăng lên thì thật sự khó coi. ” Hai ly thủy tinh trong suốt, bên trong là chất lỏng màu trắng ấm nóng. Triển Ngưng muốn bưng đi, Lý Tri Tâm chợt nhớ tới cái gì, “ Đợi lát nữa con cũng phải uống một ly, so với quy trình phát dục của con gái cũng rất quan trọng. ” “. .. .. . ” Triển Ngưng đi đến phòng ngủ, hai bé trai còn chưa ngủ. Trình Cẩn Ngôn liên tục xoay chuyển khối rubik, Triển Minh Dương thì ngồi ở trên giường xem sách mần nin thiếu nhi. Triển Ngưng đặt hai ly sữa trên tủ đầu giường. ” Hai đứa trước uống hết cái này, ly không ngày mai đem xuống phòng nhà bếp. ” Triển Minh Dương vươn tay cầm lấy ly sữa “ ừng ực ừng ực ” một hơi uống xong, trên môi còn lưu lại một vòng tròn trắng, nháy mắt nhìn Triển Ngưng, “ Chị, em muốn sang chị chơi. ” Triển Ngưng nhìn thời hạn còn sớm, liền nói “ Chơi cái gì ? Lo làm bài tập, rất nhanh liền đi học. ” ” Hôm nay đã làm không ít. ” ” So với phần còn dư lại, chút đó không đáng kể gì. Triển Minh Dương mang dép lê “ lạch bạch ” chạy đến bên người Triển Ngưng, má phải lộ ra một cái lúm đồng xu tiền nhỏ, nịnh nọt nói “ Ngày mai em sẽ làm nhiều hơn, đêm nay em muốn cùng chị chơi cờ. ” Mùa hè này bọn họ vẫn ở tại nhà bà ngoại ở nông thôn, ban ngày lòng bàn chân không chút ngơi nghỉ chạy đi chơi, buổi tối liền cùng ông ngoại chơi cờ vui. Tuổi Triển Minh Dương không lớn lắm, lại hoàn toàn có thể ngồi yên một chỗ, so với quân cờ rất si mê, sau khi quay trở lại thường lôi kéo Triển Ngưng cùng chơi. Triển Ngưng nhớ tới kiếp trước Triển Minh Dương cũng bị Trình Cẩn Ngôn hại nửa sống nửa chết, lập tức cũng không muốn để hai đứa ở cùng một chỗ. ” Nhiều nhất chơi hai ván. ” ” Được. ” Hai người không coi ai ra gì chuyện trò, Trình Cẩn Ngôn mặc dầu không có nhìn sang, lỗ tai lại nghe được không sót một lời. Cậu mím môi, mắt nhìn chằm chằm khối rubik, một lúc lâu không hoạt động. Ý thức được hai người kia mở màn đi tới cửa, cậu quay đầu nhìn về phía ly thủy tinh chứa sữa, đưa tay ra. Bốp — — ! Triển Ngưng hấp tấp vội vàng nghiêng đầu. Trình Cẩn Ngôn giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên, “ Trượt tay. ” Triển Ngưng đạp bước chạy vào phòng học, vừa đến chỗ ngồi, giáo viên Ngữ Văn kẹp lấy giáo án vừa đi đến. Thứ Hai, tiết đầu tiên vốn là của chủ nhiệm lớp, vừa đúng hôm nay thay đổi. Trong lòng Triển Ngưng vui ngất trời, lấy sách giáo khoa che lại, bên dưới tiến hành nghiệp lớn sao chép. Tôn Uyển liếc qua, lập tức phát hiện vùng đất mới, “Wow, bài tập của nương nương lại ở chỗ của cậu? Hai người khi nào thì trở thành bạn bè hoạt động cách mạng?Triển Ngưng không để ý tới cô, cẩn thận bôi xóa, sửa đổi đối chiếu bài. Nửa tiết trôi qua, Triển Ngưng rốt cuộc cũng lăn qua lăn lại xong. Cô nhìn chằm chằm vào bảng đen, cùi chỏ khẽ thúc cái người đang ngủ gà ngủ gật cùng bàn. "Ai, cậu cùng anh chàng cuồng theo dõi kia thế nào rồi?”Tôn Uyển có chút mơ màng, ngây người mấy giây sau mới hoàn toàn nghe rõ câu hỏi, “À, ngày hôm qua cùng nhau đi quán Internet chơi game vài tiếng đồng hồ, kỹ thuật anh ta không tồi.”"......" Triển Ngưng, “Hừ, cậu thật là vui vẻ.”Hết giờ học, đại biểu Số Học như thường lệ ở đằng kia thúc giục, không có cách nào, cùng một đức hạnh với chủ nhiệm lớp, chết không đền mạng. Mỗi Chủ Nhật bọn họ đều trôi qua sống không bằng chết. Vừa ra bài tập Số Học, so với mấy môn khác cộng lại lượng bài tập càng nhiều hơn, có thể hoàn thành mới là kỳ tích. Triển Ngưng ném sách bài tập của mình đến trước mặt Tôn Uyển dưới ánh mắt chờ mong của cô bạn, lại cầm sách bài tập của Tống Dương ra ngoài, khi đi ngang qua vị trí của hắn thì bỏ trên bàn hắn. Con mọt sách đang chuẩn bị cho tiết học sau, trong lớp học ồn ào thì hắn trông thật yên ắng. Tống Dương nhìn thấy sách bài tập liền lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai nhét vào hộc bàn, động tác có biên độ rất lớn, rõ ràng là có tật giật mình, làm cho bạn học trước sau đều quay sang nhìn hắn. Có thể chưa bao giờ làm cho người khác đột ngột chú ý, tai Tống Dương lập tức đỏ cả lên, cả người căng cứng kỳ cục. Có người cợt nhã cười cười "Tống nương nương, bạn bị làm sao vậy? Cái mông bị nổ hay sao?” Tống Dương yếu ớt “Mình…mình….mình……” mấy tiếng, lại nhất thời không nghĩ ra lời phản bác, đẩy gọng kính thành thật lựa chọn trầm mặc. Triển Ngưng quét mắt chung quanh một cái, đoán chừng là Tống Dương quá im lìm, khi dễ cũng không có cảm giác thành tựu, rất nhanh mọi người liền dời đi chú ý. Triển Ngưng đưa tay nhẹ nhàng gõ một cái trên bàn của hắn, “Lớp phó học tập, thanks!”Tống Dương lập tức lắc đầu giống như trống lắc. _______KẹoĐắngdđlqđ_______Không bao lâu sau chính là kỳ thi giữa kỳ, Triển Ngưng hồ đồ trôi qua, thành tích vẫn tương đối có thể lấy ra khoe. So sánh với cô thoải mái, Triển Minh Dương liền thảm hơn một chút, cũng không phải là nói đứa nhỏ này rất kém, toàn lớp hơn 40 người, thành tích ổn định trong top 10, không nói rất giỏi, cũng không phải quá -Thường ngày Triển Minh Dương chưa boa giờ vì thành tích mà phiền não, nhưng rất đáng tiếc, lần này bên cạnh cậu lại là một quyển sách giáo khoa di động sống sờ sờ, môn nào cũng rất giỏi, không chỉ đứng nhất toàn lớp, còn đứng nhất toàn cấp. Như vậy so sánh, Triển Minh Dương thực có chút thê thảm, chênh lệch nghiêm trọng. Ngữ Văn rõ ràng bò đến giới tuyến đạt tiêu chuẩn, Triển Hoài Nam vẫn tức giận mà quyết định đưa con trai vào trường luyện thi đứng đầu. Tự do của Triển Minh Dương vì vậy mà chấm dứt, sau này phần lớn thời gian đã trở thành cậu cùng Trình Cẩn Ngôn ở cùng một chỗ. Đối với người bạn này cậu rất buồn bực, có chút bị đè nén, không có thứ hạng cách giữa, tất cả mọi người đều vui vẻ. Hiện tại thời gian là 850 phút, cách thời gian huấn luyện kết thúc còn kém 10 phút, Triển Ngưng ngồi chờ ở cửa ra vào lớp trong đứa bé cao cao thấp thấp không đều, linh tinh xen lẫn mấy bé gái, thống nhất mặc trang phục huấn luyện màu trắng, theo động tác của huấn luyện viên mà đồng loạt đá Cẩn Ngôn trưng khuôn mặt nhỏ nhắn đã học được đâu ra đó, tư thế đúng tiêu chuẩn nhất trong đám người. Huấn luyện viên chỉ vào cậu nói gì đó, một đám nhỏ trong nháy mắt đều chuyển ánh mắt đến trên người cậu. Sau đó là Trình Cẩn Ngôn đích thân làm mẫu, giống như châu chấu ở đằng kia nhảy lên nhảy xuống. Chương trình huấn luyện vừa kết thúc, Trình Cẩn Ngôn mang cả người đầy mồ hôi nhanh chóng xách cặp sách chạy ra ngoài. Phía sau cậu còn kéo theo một cái đuôi mập mạp, có chút cố hết sức, từng cái nhấc chân làm thịt trên người run lên bần Ngưng nhấc cằm nói “Cậu chạy cái gì? Đằng sau còn có người tìm kìa.”Phác Hạo rất nhanh chạy tới trước mặt, hô hô thở phì phò, mắt nhỏ ý vị đảo quanh trên người Trình Cẩn Ngôn, biểu tình thoạt nhìn có chút rụt rè."Trình Cẩn Ngôn, cái này, là tôi tặng cho bạn.” Phác Hạo giơ tay ra, bên trên là một cái Cửu Liên lòng Triển Ngưng lập tức trầm trồ khen ngợi cậu nhóc này, nhóc con này đúng là có chút hơi mập mạp, nhưng mà đầu óc rất thông minh, làm việc quá trôi chảy rồi. Trình Cẩn Ngôn nhếch mắt lên, “Tôi không muốn.”Phác Hạo nhỏ giọng nói "Tôi cố ý mua tặng bạn đó.”Trình Cẩn Ngôn khẽ dựa gần vào Triển Ngưng, ngẩng đầu lên “Chị, chúng ta về nhà thôi.”Triển Ngưng xem kịch vui không chê nhiều việc nói “Không vội, cậu trước xử lý việc này đã.”Phác Hạo bởi vì những lời này mà được khích lệ, lúc mở miệng lại giọng cũng lớn hơn một chút, “Trình Cẩn Ngôn, bạn cầm đi, tôi biết rõ bạn thích nhất chơi cái này, cho nên đã lấy tiền tiêu vặt của bản thân mua cho bạn, chúng ta không phải là bạn bè sao.”Triển Ngưng thuận miệng nói “Đúng đấy, không phải đều là bạn bè sao, người ta đã mua cho cậu rồi, cậu cứ nhận đi thôi, ngày mai cậu lại mời hắn ăn đùi gà.”Phác Hạo lập tức nhếch miệng cười lên "Tôi rất thích ăn đùi gà."Đụng phải một người không đáng tin cậy gọi xui xẻo, đụng phải hai người không đáng tin cậy này thuần túy chính là Cẩn Ngôn nghiêm mặt thối, cậu cũng không thích cái tên mập mạp này, lớn lên xấu không nói, trên người lúc nào cũng có một mùi lạ, cậu ước gì cách người này càng xa càng tốt. Nhưng mà Triển Ngưng không những không nghe được tiếng lòng cậu, ngược lại còn ở đằng kia thêm dầu vào lửa, điều này làm cho Trình Cẩn Ngôn có loại cảm giác Triển Ngưng đang giúp đỡ người khác khi dễ cậu, trong lòng không hiểu sao cảm thấy có vài phần uất ức. Yên tĩnh một lúc lâu, Phác Hạo lại nhỏ giọng gọi cậu một tiếng, “Trình Cẩn Ngôn, cầm đi.”Trình Cẩn Ngôn liên tiếp lui sát vào bên cạnh Triển Ngưng, đầu uốn éo nghiêng một bên, độ cong gần như muốn vặn xuống. Triển Ngưng đưa tay chọc chọc trên đầu cậu, “Này, thích chơi thì cầm lấy, cầm xong chúng ta liền về nhà.”Trình Cẩn Ngôn không lên Ngưng lại chọc cậu một cái "Này!"Cuối cùng một cọng rơm rốt cuộc bị đè đứt, Trình Cẩn Ngôn gần như không thể nhịn được nữa ngẩng đầu lên nhìn cô, lớn tiếng nói “Em chính là không muốn!"Triển Ngưng bị cậu rống đến sững sờ, nhìn đôi mắt đối phương nhanh chóng phiếm hồng đột nhiên trở nên xấu hổ. Cô chỉ là cảm thấy thú vị, cũng không có ý muốn làm cậu khóc. Trình Cẩn Ngôn nhanh chóng quay đầu. Con trai mà khóc là biểu hiện mềm yếu, cậu rất nhanh chớp chớp mắt, làm cho bản thân nhìn có vẻ dọa người. Triển Ngưng sờ sờ cái mũi nói với Phác Hạo, “Cậu ta không muốn thì thôi vậy, tự em cầm chơi đi.”Mặt Phác Hạo thất vọng, lầm bầm lầu bầu nói “Nhưng mà em là mua cho Trình Cẩn Ngôn mà.”Triển Ngưng “Cậu ta không chơi, cám ơn em, lần sau sẽ mua đồ ăn ngon cho em.”Nhưng hình như ngay cả đồ ăn ngon cũng không thể an ủi tâm hồn bị thương của Phác Hạo, cậu nhóc ở đằng kia cúi đầu không lên tiếng. Triển Ngưng níu lấy quai đeo cặp của Trình Cẩn Ngôn đi ra ngoài, đi đến đầu cầu thang, trước mặt có một người đàn ông trung niên đi qua, giày tây, thân hình cường tráng, cái bụng bự có thể so với phụ nữ có thai 5 tháng. "Hạo Hạo!" Tiếng rống mười phần có lực, “Ngây ngốc ở đó làm gì? Ba chờ con rất lâu rồi, đầu óc bị đập vào đâu rồi có phải hay không?”Triển Ngưng nhìn về phía sau, Tiểu Mập Mạp nhanh chóng quay người chạy vào phòng học, động tác so với vừa rồi nhanh nhẹn hơn rất nhiều. Người đàn ông hùng hùng hổ hổ đi qua, đứng trước cửa rống lên vài tiếng, thái độ cực kỳ ác liệt. _______KẹoĐắng~````dđlqđ_______Sau khi lên xe bus Trình Cẩn Ngôn liền lao thẳng đến vị trí gần cửa sổ, rõ ràng tâm tình vẫn chưa khôi phục l ại, không muốn phản ứng đến Triển Ngưng. Triển Ngưng càng không sẽ không chủ động tìm không thoải mái. Trình Cẩn Ngôn nhìn bóng dáng không tim không phổi in trên cửa kính thủy tinh của Triển Ngưng, khó chịu dùng sức trừng mắt. Hai người so đấu bảo trìn trầm mặc, rất nhanh liền đến trạm dù ven đường có đèn chiếu sáng, nhưng buổi tối khuya vẫn có những góc chết đen thui, cảnh tối lửa tắt đèn khó tránh khỏi xảy ra chút Cẩn Ngôn một mình bước nhanh đi ở phía trước, bộ dáng hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang coi như phía trước có tường sắt chắn cũng không thể ngăn được Ngưng không nhanh không chậm đi ở phía sau, đã tiến vào tiểu khu, cũng không lo lắng có nguy hiểm gì. Một lát sau, bóng dáng nhỏ nhắn phía trước liền lảo đảo ngã nằm trên mặt đất. Đến gần mới phát hiện trên mặt đất có một tảng đá lớn, Trình Cẩn Ngôn ngồi dưới đất, một tay ôm đầu gối, một tay dụi mắt. Triển Ngưng ngồi chồm hổm ở bên cạnh, nhìn cậu một hồi, “Ngã đau? Buổi tối vốn không nên đi nhanh như vậy, cậu làm gì chạy nhanh giống như muốn đi đầu thai thế?”Trình Cẩn Ngôn hít hít mũi. "Được rồi, đừng khóc, về nhà thoa một chút thuốc thì tốt rồi.""......"Triển Ngưng "Có đi hay không?"Nước mắt Trình Cẩn Ngôn hình như càng chảy dữ tợn hơn, tần suất dụi mắt càng tăng dần. Triển Ngưng treo ngược giọng uy hiếp, “Nếu không đứng dậy tôi liền đi đó! Một mình cậu ở lại đây, đợi lát nữa có người lạ đến ôm cậu đi tôi cũng mặc kệ.”Đối phó đứa nhỏ khóc đến uất ức muốn sống muốn chết, cách làm của Triển Ngưng quả thực có chút tàn không dụ dỗ còn chưa tính, thế nhưng lại dọa thêm?Mà trên thực tế Triển Ngưng cũng không phải là người không biết an ủi người khác. Hôm nay nếu đổi lại là Triển Minh Dương nằm trên mặt đất, cô không nói hai lời liền ôm người vào trong ngực che chở, bảo vệ cẩn thận như quả tim nhỏ. Nhưng Trình Cẩn Ngôn không giống, cô thủy chung không cách nào coi cậu là đứa nhỏ 7 tuổi bình thường mà đối đãi, người này để cho cô lưu lại ký ức thật sự là quá tệ, muốn cô nhắm mắt giả vờ đối tốt với cậu, kỹ thuật sống này độ khó quá cao, theo như tâm lý thừa nhận như bây giờ, dù sao cô cũng không làm được. Không làm được kết quả chính là Trình Cẩn Ngôn vò mẻ lại sứt miệng, đột nhiên há to miệng gào khóc, tiếng khóc quả thực có thể xuyên thủng màn nhĩ người khác. Trình Cẩn Ngôn là thật sự uất ức, cậu chưa từng đụng phải người không coi cậu ra gì như Triển Ngưng. Cậu tự nhận là đứa nhỏ rất hiểu chuyện, bất luận phương diện nào cũng rất tài giỏi, thậm chí trước mặt Triển Ngưng còn cố gắng gấp bội, cậu không hiểu vì cái gì cô lại không thích vấn đề này từ khi ngày đầu tiên tới Triển gia đến bây giờ cậu đều luôn tự hỏi, nhưng vẫn như cũ không có bất kỳ đáp án nào. Ngày ngày tháng tháng tích lũy, tại buổi tối hôm nay, trước thái độ qua loa có lệ lạnh nhạt của Triển Ngưng một lần nữa làm cho Trình Cẩn Ngôn rốt cuộc bùng nổ. Trình Cẩn Ngôn khóc tương đương kinh thiên động địa, miệng há mở thật lớn, hơn nữa không hề có chút dấu hiệu dừng gian càng lâu, có người mở cửa sổ thò đầu ra nhìn Ngưng liếc mắt nhìn, “Đừng khóc nữa, cậu khóc như vậy đợi lát nữa mẹ tôi nhìn thấy lại còn tưởng rằng tôi làm gì cậu.”Nhưng mà lời nói không đau không nhột này đối với tình huống hiện tại quả thật không có chút tác dụng nào. Ngây ngốc đợi hồi lâu, Triển Ngưng cũng có chút không nhịn được, lại lần nữa mở miệng như bị thiếu nợ, “Không được khóc nữa! Cậu lại khóc nữa tôi sẽ nhét nắm đấm vào trong miệng cậu có tin hay không?”Tiếng khóc trong nháy mắt dừng lại, Trình Cẩn Ngôn tựa hồ không nghĩ tới đến lúc này mà Triển Ngưng lại có thể nói ra loại lời thiếu não như vậy, một giây sau liền mở miệng nói. "Em đi!" Triển Ngưng bị cậu làm cho đau não. Cũng trong lúc đó, Lý Tri Tâm từ tiểu khu đi ra, chủ yếu là thấy hai đứa nhỏ về trễ hơn rất nhiều so với ngày thường, bà có chút không yên tâm. Kết quả mới vừa ra tới chỉ thấy một đứa ngồi trên đất khóc rống, một đứa ngồi chồm hổm bên cạnh."Hai đứa đây là xảy ra chuyện gì?” Lý Tri Tâm vội vàng chạy chậm tới, một tay bế Trình Cẩn Ngôn lên, đau lòng nói, “Khóc thương tâm như vậy, làm sao vậy hả? Ngã bị thương hay là bị người khác khi dễ?”Trình Cẩn Ngôn ghé vào trên đầu vai Lý Tri Tâm, đột nhiên giơ tay chỉ Triển Ngưng, “Chị là đồ xấu xa!"Triển Ngưng "......"Lý Tri Tâm bỗng nhiên chuyển hướng nhìn sang con gái, “Tối nay con đã làm gì em?”Mặt Triển Ngưng vô tội, “Con không có làm gì cậu ta, là tự cậu ta té ngã có liên quan gì đến con?”Nhưng mặc kệ Triển Ngưng giải thích thế nào, Trình Cẩn Ngôn trước sau đều nói một câu kia, trước mặt Lý Tri Tâm triệt để cáo Tri Tâm cũng không có tâm tư rối rắm chuyện thật giả trong này, vỗ nhẹ sau lưng Trình Cẩn Ngôn dụ dỗ nói “Chị hư liền để chị làm chuyện bù đắp lại, để chị cõng con có được không?”Triển Ngưng "......"Trình Cẩn Ngôn chưa nói đồng ý, cũng không có cự tuyệt, tiến khóc dần nhỏ Tri Tâm "Nhanh tới đây ngồi xuống!”Triển Ngưng "Mẹ......"Lý Tri Tâm nhấc chân đạp cô một cái "Nhanh!" Ngôn Tình Nguồn sưu tầm; Editor KẹoĐắng 86,887 Đang cập nhật 030324 25/10/2021 Đánh giá từ 18 lượt Anh phạm một sai lầm – đang tiến hành – Nghiêu Tam ThànhGiới thiệu truyện ngôn tình đô thị ngược hấp dẫn nàyKhi Triển Ngưng 12 tuổi, lần đầu tiên gặp gỡ Trình Cẩn là thiếu gia của gia tộc họ Trình. Vì mâu thuẫn giữa những người trong gia tộc mà anh mới được mẹ đem đến nhà nhân viên trong công ty sống đỡ một thời trước, cô hoàn toàn coi anh như em trai của mình mà chăm lo hết mực, dành tình thương. Nào ngờ khi lớn lại bị phản bội, khiến cho cô chết, em trai ruột bị liệt nửa sinh, quay lại quãng thời gian lần đầu gặp nhau liệu Triển Ngưng có thể thay đổi được sự việc đã từng diễn ra không mấy tốt đẹp kia không?Nhưng dù có thay đổi thế nào thì trong lòng cô vẫn có thứ như cũ, chỉ là nó được đè nén và chôn giấu tận sâu trong tấm lòng. Đó chính là thứ tình cảm cô dành cho hoàn toàn không muốn thừa nhận bản thân đã yêu. Đáng lẽ cô phải hận, phải căm ghét, phải thù người đàn ông phá hoại cuộc sống của mình. Nhưng lại không thể, con tim vẫn chịu đựng cảm giác giày xéo khó chịu qua từng của cô hoàn toàn bị anh thay đổi lộ tình, từ kiếp này hay kiếp trước. Cho dù đã bày ra bộ dáng lạnh lùng, không muốn quan tâm thì anh vẫn sống chết bám cuộc anh muốn như thế nào? Chẳng lẽ hại cô vẫn chưa đủ hay sao? Còn muốn con tim cô mỗi ngày đều nhói lên?Có một điều mà có lẽ cô không biết, ngoài bản thân trọng sinh thì còn một người nữa, đó là anh. Hai người đều sống lại.

anh phạm một sai lầm