mộ thiếu xin tự trọng

Mộ Minh Thăng nhíu mày mà hỏi, giọng nói nhu hòa thành thật. Nhớ tới mấy năm học đại học mình không trở về nhà, đầu Lan Khê càng chôn càng thấp, gương mặt nóng rực. "Chuyện dì Mạc con bây giờ cũng giống như vậy," Mộ Minh Thăng thay đổi giọng điệu nói, "Mấy năm con Chương 76: Trùng phùng - Xin giữ tự trọng « Chương Trước. Quản Lý . Sửa Chương; Cài Đặt Hiển Thị; Chương Tiếp » 《BẠCH GIA》 "Lão gia, phu nhân, đại thiếu gia ơi! Tiểu thư về rồi ạ!" Cả gia đình ba người gồm Bạch Dương Sơn, Phương Khuê và Bạch Thoại An đang ngồi Lúc đó bỉ khắc, lữ trọng hướng trứ Âu Dương mạn ngẩng đầu mà bước địa đi tới, "Tạp" địa một chút ở hắn trước người nghiêm, "Bá" địa kính cái chào theo nghi thức quân đội, thanh âm to địa tự giới thiệu nói: "Âu Dương mạn thiếu gia người khỏe! Nghị luận về lòng tự trọng mang đến dàn ý và 22 bài văn mẫu siêu hay, đạt điểm cao của các bạn học sinh lớp 12. Suy nghĩ về lòng tự trọng có thể là mộ. Tiên tử xuống địa ngục (1-2 bộ 44 chương) 10/12/2021 20923 8. Tác Giả: Phong Tòng Vân. 60. Thêm truyện vào danh sách theo dõi 27. Nhớ ghi nguồn Sắc Hiệp Viện khi mang truyện đi nơi khác. À nút tải truyện nằm ở dưới cuối bài viết nên chịu khó lướt xuống cuối, qua phần giới Site De Rencontre Amoureux Des Chevaux. "Yến Thần, anh hãy nghe em nói. . ." Nhan Mục Nhiễm gắt gao giữ lấy anh, trong hốc mắt những giọt lệ đã dâng lên lấp lánh, "Em không biết làm sao anh biết được kết quả kiểm tra DNA năm đó... quả thực năm đó em đã có nói với bác sĩ, bất kể kết quả kiểm tra xét nghiệm như thế nào, cũng nhất định phải ghi nhận hai người là anh em ruột! d∞đ∞l∞q∞đ ! Thế nhưng anh cũng không biết, chính xác kết quả là. . ."" Kết quả thật sự tôi cần cô phải nói cho tôi biết sao?" Mộ Yến Thần lạnh lùng xoay người, nhìn chằm chằm vào cô nó "Là tôi hồ đồ hay là cô hồ đồ hả ? Rõ ràng chuyện đơn giản như vậy, tôi lại chỉ kiểm tra đo lường có một lần đã tin luôn. . ."Nghĩ tới đây, anh không khỏi cười cánh tay của Nhan Mục Nhiễm ra, anh nhấc chân đi về hướng phòng khách. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn"Anh cho là như vậy thì hai người có thể cùng một chỗ sao? !" Nhan Mục Nhiễm hét lớn, chạy tại tới trước mặt ngăn anh lại "Yến Thần, ngay từ ban đầu trước khi không biết kết quả này, em và bác gái đều phản đối việc hai người ở cùng một chỗ, bởi vì đây không chỉ là vấn đề huyết thống!"Trong hốc mắt hiện ra một tia màu đỏ tươi, cô cố nén sợ hãi cùng đau lòng nói "Mẹ của anh và cha của cô ấy là vợ chồng, đích thân ông cụ của gia tộc họ Mộ chứng kiến bác trai cưới hỏi về làm vợ đàng hoàng! diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Cho dù hai người có cùng huyết thống hay không, về mặt danh nghĩa hai người vẫn là anh em, cha mẹ anh làm sao có thể trơ mắt nhìn một chuyện hoang đường như vậy phát sinh tại nhà họ Mộ được chứ! !"Cặp mắt lạnh lẽo của Mộ Yến Thần hơi nheo lại, chăm chú nhìn người phụ nữ ở trước ra, cô ta đã hoàn toàn hiểu sai biểu hiện anh và Lan Khê không phải là anh em ruột như Nhan Mục Nhiễm đã xem, như vậy chỉ có thể có một nguyên nhân duy nhất anh là con của Mạc Như Khanh với một người đàn ông khác ở bên ngoài. diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn"Yến Thần. . ." Nhan Mục Nhiễm cố nén nước mắt đi tới, gắt gao túm lấy tay áo anh đang mặc, run giọng nói "Anh hãy ngẫm nghĩ lại cho cẩn thận, xem xét kỹ càng lại xem. . . Em biết anh thích Mộ Lan Khê, nhưng trên thế giới này còn có nhiều phụ nữ như vậy, so với cô ấy người có tư cách đứng ở bên cạnh càng nhiều hơn, vì sao anh lại cứ phải chọn cô ấy? ! ! Em đã theo anh ròng rã bốn năm trời, em đã sắp ba mươi tuổi, không còn trẻ nữa, em cảm thấy cho dù có mất tất cả tuổi thanh xuân của mình đối với anh cũng không sao, em không sợ phải chờ đợi anh lâu hơn nữa! ! Chỉ cần anh nhìn lại em. . . Em có điểm nào không tốt? Tình yêu của em dành cho anh so với cô ấy có thua nửa phần không, em có chỗ nào kém hơn so với cô ấy?! ! !""Em biết anh trách em ác độc. . . Em thừa nhận là em ghen tị, em ghen tị nên mới mau chóng nổi điên lên, nên mới có thể làm ra những chuyện ấy! ! !"Cô gắt gao nắm chặt cứng cánh tay anh, khóc đến ruột gan đứt từng khúc "Em sẽ đi giải thích với cô ấy được không? Anhnói đi, anh muốn em phải làm như thế nào? Em đi giải thích, đi ngồi tù, hay em phải chịu sự trừng phạt,... em đều chấp nhận! Những điều này có đủ hay không? Có đủ hay không! Em chỉ muốn anh đừng dùng ánh mắt chán ghét như vậy nhìn em, ai cũng có thể nhìn em chán ghét như vậy, nhưng mà anh thì không thể! !"Bị người mình yêu sâu đậm như thế, vì chán ghét mà vứt bỏ, ngay cả một chút cơ hội sau cùng, liều chết cứu vãn đều không có, mới thật sự là nỗi đau nhất trong lòng cô! !Móng tay cô cách một lớp vải đâm sâu vào trong thịt của anh. Trong con ngươi Mộ Yến Thần phóng ra một tia lạnh lẽo, bên trong ẩn chứa một chút chấn phải anh chưa từng bị phụ nữ vướng mắc, chỉ có điều, người giống như Nhan Mục Nhiễm này, vẫn lại là lần đầu một người, thực sự có thể yêu đến mức không còn có tôn nghiêm như vậy nữa thật sao?Cánh tay anh bị sự dây dưa của cô lôi kéo ra hứng đầy những giọt nước mắt của cô đang thi nhau lăn xuống. Mộ Yến Thần lạnh lùng chăm chú nhìn nhưkhoá chặt lấy cô "Tôi không nhớ rõ khi lần đầu tiên gặp cô tôi có chán ghét cô như vậy hay không, Nhan Mục Nhiễm, mọi sự thành ra ầm ĩ như hôm nay, chẳng lẽ là tôi đã liên tục ép buộc cô sao?""Trái tim đã độc ác, cũng sẽ không cần mang những thiện lương ngày trước của mình ra để giải thích; nếu như tôi đã không thích, hà tất phải để ý tới cùng xem cô tốt đẹp hay là hư hỏng thế nào?"Nhan Mục Nhiễm giống như bị thương nặng, thân hình run lên một cái, suýt nữa đứng không nổi."Nói tới đây thôi, cô hãy tự giải quyết cho tốt." Anh thờ ơ nói kết nhất là cô có thể hiểu rõ, loại tình cảm thế này không thể miễn cưỡng được, cô cũng nên dừng những vướng mắc của mình lại lùng đẩy cô ra, Mộ Yến Thần cũng không liếc nhìn lại cô một cái, lách người qua đi về hướng trong phòng thân Nhan Mục Nhiễm như nhũn ra, phải dựa vào bên cạnh lan can mới đứng vững, trong đầu nàng vang vọng mồn một câu nói kia của anh "Không thích", có tiếng vọng ở trong đầu cô lặp lại như nhắc nhở, “anh ấy không thích mày, không thích mày”! !Trong phòng khách tiếng nói tiếng cười lại vang vọng tới, Nhan Mục Nhiễm gắt gao bưng kín lỗ tai, trong lồng ngực đau đến cực hạn, liên tiếp phát ra từng cơn oán hận muốn hủy thiên diệt địa! !***Không chịu nổi những lời khuyên nhủ, trách móc của thím Trương muốn giữ cô ở lại, Lan Khê đáp ứng buổi tối sẽ ngủ lại ở nhà họ Mộ một đêm. Mộ Minh Thăng nghe được tin tức ấy cũng thật cao hứng, chỉ duy nhất có điều không được vui vẻ là do biểu hiện hôm nay của Nhan Mục Nhiễm ở trên bàn cơm."Lần này Yến Thần trở về, cũng không thấy bà sắp xếp người khác cho nó gặp mặt, chẳng lẽ bà đã chọn lựa trúng con gái nhà họ Nhan rồi sao?" Mộ Minh Thăng nhìn thoáng qua bên ngoài, trong con ngươi bốn phía đầy sự lạnh nhạt, "Thật ra mấy năm trước tôi nhìn không sai, hôm nay cảm thấy con bé này không được tốt lắm."Sắc mặt Mạc Như Khanh nhu hòa hời hợt, nở một nụ cười không thành tiếng.... cảm thấy được không được tốt lắm, chẳng phải là do ông biết ở bên ngoài Nhan Mục Nhiễm đã ngáng chân khuê nữ của ông sao?Tuy nói ông ngày thường luôn nghiêm khắc với Lan Khê, nhưng rốt cuộc vẫn là người trong tim của nhà mình, đương nhiên là người ngoài không thể đụng chạm vào."Bọn chúng buổi chiều ở đây hay là vẫn ở bên ngoài?" Mộ Minh Thăng dừng chân lại, nheo mắt nhìn ra bên ngoài."Nói là có bạn bè muốn gặp, buổi tối Lan Khê sẽ trở về, chắc Yến Thần cũng vậy thôi." Mạc Như Khanh bao quấn trong một chiếc áo choàng, ánh mắt nhu lạnh quét sang phía bên kia một cái. Sau khi cúp điện thoại, Lan Khê mơ mơ màng màng hơi hoang mang cô nằm xuống giường, sắp ngủ thiếp chửng mười phút sau có người gõ Khê tưởng dì Tôn đưa cháo lên, nhưng không nghĩ đến là Mộ Minh Thăng . . ."Cha." Cô kinh ngạc kêu một Minh Thăng khẽ tránh né ánh mắt của cô, một hồi lâu mới nhìn chăm chú trên người cô "Ba thấy khi nãy lúc ăn cơm thân thể con khó chịu, bây giờ có khá hơn chút nào chưa? Dì Tôn có gọi điện cho bác sĩ đến nhà xem thử con bệnh gì hay không?"Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê nhất thời trắng bệch, cô lắc đầu "Con không việc gì, chưa cần phải mời bác sĩ.""Ừm. . . . . ." Mộ Minh Thăng lúc này mới yên tâm, ông lơ đãng chắp tay sau lưng đi tới, Lan Khê hơi thấp thỏm, chột dạ không giải thích được, xoay người mang cái ghế cho ba mình ngồi xuống."Ba muốn nói gì với con?" Lan Khê cảm thấy ba cô có tâm sự nặng Minh Thăng mới vừa ngồi xuống thân hình đột nhiên cứng con mắt già nua lên nhìn con gái của mình, ông nói chậm rãi "Lan Khê, trước kia ba là quân nhân, cảm thấy thể trạng cường tráng tinh thần khỏe mạnh, không có bệnh tật gì, nhưng mấy năm trước sau khi ngã bệnh đến bây giờ, càng ngày càng cảm thấy thân thể không khỏe. Trước đây con bướng bỉnh tùy hứng, nhưng lần này trở về ba lại không tính toán chuyện trước kia của con, con có biết tại sao không?"Mặt đỏ bừng, hàng mi thật dài rũ xuống, nhẹ nhàng lắc đầu."Già rồi." Mộ Minh Thăng thốt ra hai chữ ."Già rồi, coi như muốn so đo cũng không thể so đo được, nếu ba còn so đo nữa, nói không chừng con lại bỏ đi nơi khác làm việc biết đến bao giờ mới trở về nhà?" Mộ Minh Thăng nhíu mày mà hỏi, giọng nói nhu hòa thành tới mấy năm học đại học mình không trở về nhà, đầu Lan Khê càng chôn càng thấp, gương mặt nóng rực."Chuyện dì Mạc con bây giờ cũng giống như vậy," Mộ Minh Thăng thay đổi giọng điệu nói, "Mấy năm con không ở nhà nhờ có bà ấy chăm sóc lo lắng cho ba, một điểm cũng không kém hơn so với mẹ con. Đời người đau khổ nhất là già rồi không người bầu bạn, con có hiểu ý ba không?”Trong lòng Lan Khê đột nhiên giật thót!Ánh mắt trong suốt lóe lên một tia hoảng sợ, dường như cô hiểu nguyên nhân ba cô đến đây. Mới vừa nãy trong thư phòng ông nhận điện thoại của Mạc Như Khanh, không biết bà ấy nói gì mà ba cô lập tức thỏa hiệp."Ba, có phải muốn dì Mạc trở lại?" Cô nhẹ nhàng nghiêng đầu qua Minh Thăng sợ cô kích động, trước tiên nắm lấy tay cô, nét mặt ông hơi hổ thẹn, giọng nói khàn khàn "Lan Khê, con nghe ba nói. . . . . . Chuyện nhà họ Nhan kia, cũng nhanh chóng được giải quyết, ba không biết con và Nhan Mục Nhiễm kết thù oán gì mà nó muốn đối phó con như vậy, hiện tại nó cũng cửa nát nhà tan, bản thân thì tàn tật, nếu chúng ta còn so đo thì có vẻ như không có khí độ. Còn về phần dì Mạc con. . . . . ."Ông cúi đầu thở dài "Ngày đó bà ấy thật sự khiến ba thất vọng. Nhưng nhớ lại năm đó là ba vứt bỏ bà ấy trước, bà ấy đối với ba yêu nhiều hơn hận, nếu nói là hận thì chỉ hận số mệnh bất công, đành lấy mẹ con làm cớ. . . . . . Con hãy nghĩ lại một chút, lần này là con gái nhà họ Nhan muốn tổn thương con, bà ấy chỉ giấu không nói cho con biết, vậy. . . . . . Tội này cũng không lớn, có thể tha thứ. . . . . ."Sắc mặt Lan Khê tái nhợt, nhanh chóng rút tay ra khỏi tay của ba mình! !Trong lòng cô rất đau, giống như bị dao đâm nhớ tới năm sinh nhật mười tám tuổi của mình, ngày đó cô bị bắt cóc gần như đứng trên bờ vực sắp chết cùng nhục nhã, lúc đó ba cô không biết, vì lúc ấy ông vẫn dang nằm trong bệnh viện sống chết chưa bắt cóc đó, hoàn toàn không ai nói cho Mộ Minh Thăng biết.. . . Năm đó người đàn bà tên là Mạc Như Khanh, vì muốn tách cô ra khỏi Mộ Yến Thần, thiếu chút nữa tìm người đoạt trong sạch của cô, phá hủy tánh mạng của cô, bây giờ cô có thể mở miệng nói sao?Có thể sao? !"Lan Khê. . . . . ." Mộ Minh Thăng khẩn trương sờ lên tay của cô, "Con đừng kích động, đừng kích động, nếu như con không muốn ba cũng không đưa bà ấy trở lại, để bà ấy ở lại tổ trạch vài ba tháng, ba tuyệt đối không đưa bà ấy trở lại, đúng lúc. . . . . ."Lan Khê bình tĩnh ổn định tinh thần, ánh mắt trong veo ngẩng lên nhìn ông "Ba, dì ấy nói với ba thế nào?"Cô không tin Mạc Như Khanh không nói mắt Mộ Minh Thăng ảm đạm, thành khẩn nói "Dì Mạc con nói. . . . . . Nói bà ấy rất nhớ ba, muốn trở lại với ba, cầu xin ba tha thứ cho, bà ấy còn nói nếu như con muốn thì bà ấy nguyện ý tự mình đến nơi này nói xin lỗi con, cho đến khi con đồng ý cho bà ấy quay về .". . . Nói xin lỗi?Trong lòng Lan Khê thầm cười lạnh, cảm thấy châm tới tai nạn xe cộ ngày đó, tay trái Kiều Khải Dương vĩnh viễn không thể dùng sức, móng tay cô bấm vào lòng bàn tay đến phiếm lòng, thiên nhân giao chiến."Cộc cộc cộc", tiếng gõ cửa nhẹ vang lên, "Tiểu thư, cháo của cô đã nấu xong, có thể đưa vào được không?"Lúc này Mộ Minh Thăng mới biết con gái mình chưa ăn cơm, trên khuôn mặt già tràn đầy lúng túng khó chịu, thậm chí còn mang theo vẻ thất vọng, đứng lên nói "Con trước ăn một chút gì rồi nghỉ ngơi đi, ba xuống đây. Chuyện kia. . . . . . Con coi như ba chưa đề cập tới, Được rồi. . . . . . Con ở nhà được tốt thì cái gì với ba cũng tốt. . . . . ."Nói xong Mộ Minh Thăng định đi của Lan Khê trong nháy mắt bị nhéo chặt, đau nhói ập tới . . .Cô kêu một tiếng “ba”, đứng dậy đi tới vịn cánh tay ba cô vừa mở cửa, trong mắt Mộ Minh Thăng thoáng qua một tia vui mừng, rồi lại ảm đạm, ngay cửa ra vào cùng dì Tôn lướt qua chén cháo kia qua, nóng đến cô muốn rơi nước mắt. 18 tuổi, cô mặc đồng phục màu xanh lam của học sinh, hớt ha hớt hải chạy vọt vào một ngôi biệt thự xa hoa, xé rách cổ áo tinh xảo của anh "Tại sao lại nói tôi gian lận? Tôi hoàn toàn vô tội! Kì thi tốt nghiệp trung học của tôi đã bị anh phá hủy! Vết nhơ này sẽ theo tôi, ám ảnh tôi cả đời! Anh tại sao lại tàn nhẫn hủy hoại cuộc đời tôi!" Trong mắt cô đã ngập tràn nước mắt. Ánh mắt anh thâm thúy, cánh tay to lớn dùng sức thu hẹp thân thể nhỏ nhắn của cô vào trong ngực mình, hai chóp mũi đối nhau, giọng nói trầm thấp "Nếu không thì phải làm sao? Không phải em định thi tốt nghiệp xong sẽ cao chạy xa bay, muốn thoát khỏi anh?" Anh nở nụ cười lạnh, bàn tay giữ chặt tóc cô, tiếp cận gần hơn "… Em cho rằng anh sẽ cho phép?" *** Gia tộc Mộ thị to lớn đầy rắc rối phức tạp, bị những ông tai to mặt lớn tranh giành nhau quyền lực, đang bị rơi vào một cuộc khủng hoảng. Anh – Mộ Yến Thần từ nước ngoài đột ngột trở về, chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủi, sắp xếp lại trật tự hai giới thương chính, xoay chuyển tình thế, ngăn cơn tai họa giáng xuống đầu nhà họ Mộ. *** "Lan Khê, người này là anh trai của con, gọi anh đi!" —— “Một người anh trai hơn mình 10 tuổi?” Lan Khê ngạc nhiên! Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hoàn toàn tái nhợt lộ ra một tia giảo hoạt, bàn tay nhỏ bé nắm lại "Anh trai này có phải là kết quả có được sau khi ba lén đi vụng trộm?" Một bạt tai nặng nề rơi xuống mặt cô. Cô run sợ nhắm chặt hai mắt. Bàn tay vung lên bị bắt chặt lại, con ngươi của anh lúc sáng lúc tối "Em nó còn nhỏ, đừng dùng phương pháp này giải quyết vấn đề." *** Dụ dỗ cũng tốt, lừa gạt cũng không sao, chỉ vì lúc ban đầu là cô trầm luân trước, vì hèn nhát sợ cô đơn, nên chủ động giơ tay về phía anh, tiếp theo lại bị anh nhấn chìm trong một biển nhu tình nửa thật nửa giả! Năm ấy, cô gái bé nhỏ chỉ vừa trải qua mười mấy năm tuổi đời, chưa đụng phải mưa to gió lớn lại bị cuốn vào một tình yêu nồng nhiệt đầy cám dỗ. Cô bối rối, ngờ nghệch chẳng biết cách xử lí. Chỉ là, Lan Khê… Em đã từng dùng tâm tư tình cảm đơn thuần của một thiếu nữ để đối xử với anh chưa? P/s Mình là nghiệp dư, đây là lần đầu tiên thử edit truyện. Vì thích anh nam chính nên nhắm mắt nhảy vào bộ này luôn. Truyện này nó siêu dài, trong qua trình edit, mong sự ủng hộ, góp ý, giúp đỡ của mọi người. Bộ này giả incest nhưng nửa đầu hai người vẫn tưởng mình là anh em ruột, vậy mà anh nam chính vẫn cầm thú nhất quyết "ăn" em nó, nên bạn nào dị ứng thể loại này, thì đừng nhảy hố. Giới thiệu chắc nhiều bạn nghĩ anh nam chính đáng ghét lắm, nhưng đừng bị lừa, đọc xong coi chừng chết chìm vì sự thâm tình của ảnh đó. Bạn nào thích sủng, mê ngọt ngào, khoái ngược tâm nam chính, nữ chính, kết thúc dĩ nhiên là HE thì hãy nhảy vào hố cùng mình nhé! *** Trong tiệm áo cưới, duy nhất chỉ có một màu trắng thánh khiết như tuyết làm kích thích ánh mắt người nhìn, khiến người khác không dám làm hỏng. Một bóng dáng mảnh khảnh quay lưng lại về phía anh, lúc này đang nhẹ nhàng hít thở khí hóp bụng lại, từ phần xương chậu trở xuống, đường cong hiện ra rất rõ. Phần đuôi của mái tóc dài tới eo được cô uốn tạo thành sóng nhỏ màu nâu nhìn rất tự nhiên. Kỷ Diêu đứng bên cạnh cũng hít vào một hơi, vừa vẹt đôi tay cô đang che ở bụng ra vừa thuyết phục bạn, nói đến lúc đó có thể cầm bó hoa để che đi, làm gì có ai nhìn thấy được. Cô vốn gầy đến mức phần bụng dưới nhìn nghiêng cũng chỉ hơi nhô lên một đường vòng cung nhỏ tí tẹo! Lan Khê không cẩn thận bị tay của bạn tốt đụng phải bên eo, bị nhột liền bật cười lên, vội vã lui về phía sau để tránh. Vừa lui về phía sau liền đạp phải chân của một người, còn đụng phải ngực của người ta nữa. Lan Khê kinh hãi, vội vàng dừng bước, định quay lại nói xin lỗi, lại lảo đảo một cái, người ở phía sau ôm lấy vai cô kéo vào trong ngực. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Lúc này cô mới nhận thấy Mộ Yến Thần đã tới, khí thế mạnh mẽ quen thuộc này làm cho cô hơi sợ hãi choáng váng. "Này, anh trai, anh nhìn xem nhìn xem?" Kỷ Diêu nhảy nhót không ngừng nói luôn mồm "Xinh đẹp chưa? Anh trai họ Mộ, anh khẩn trương ngó xem cái nhìn của em thế nào, anh phải nói thuê em để em bảo quản cho cô dâu của mình được đẹp nhất đấy nhé! !" Mộ Yến Thần liếc mắt nhìn, trong tròng mắt sâu thẳm thoáng hiện một ánh nhìn nóng rực. Đây thực sự là lần đầu tiên anh được nhìn bộ dạng cô mặc áo cưới, cộng thêm nét mặt đỏ ửng vì xấu hổ của Lan Khê, khiến anh dừng mắt nhìn cô thật lâu cũng không dời mắt nổi, tựa như không thể tin được đây chính là cô dâu ấm áp của mình. Ngón tay dài nhẹ nhàng giữ chặt lấy cái ót của cô, anh rất muốn ôm hôn cô, nhưng ngại trước mặt người ngoài nên đành nhịn lại. ... Mời các bạn đón đọc Hào Môn Thừa Hoan Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! của tác giả Mộc Tiểu Ô. Ads Các bạn nữ sinh phía sau bắt đầu đỏ mặt cười trộm , còn các nam sinh hào hứng hẳn lên, thậm chí có vài người liên tục vỗ tay hô to"Mộ Lan Khê! Mộ Lan Khê!"Khuôn mặt Lan Khê đỏ bừng, không để ý tới bọn họ, chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm máy tự động đợi nó nhả ra ngờ đợi nửa ngày trời, cái máy kia không có động tĩnh gì hết, cô bực rồi nha!"Mẹ kiếp, chỉ biết lừa gạt người khác!"Máy tự động cái con khỉ ! Đặt ở đây lừa tiền thiên hạ thôi, tự động cái quái gì chứ ? Vốn trong lòng đang bực bội, cộng thêm tác động của rượu, giờ đây lửa giận đã bốc lên tận đầu, Lan Khê đập đập vào máy tự động, kêu lên "Mày phun tiền ra, trả lại cho tao mau !"Lúc này những tiếng ồn ào của đám bạn đã hoàn toàn lắng xuống, cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy, nhưng Lan Khê vẫn vô tư, miệt mài lấy ngón tay nhỏ bé cố móc vào khe hở của chiếc máy, nhất quyết phải lấy lại được 2 đồng xu, đột nhiên có một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cô." Lan Khê." Giọng nói yêu thương mang theo chút lo lắng vang bực mình ngoái đầu lại, ngọn đèn trên cao chiếu sáng khuôn mặt nhỏ xinh đang rịn ra tầng mồ hôi mỏng, cô hơi hoảng hốt rồi dần bình tĩnh lại, nhận ra người đến là chú cô, người luôn yêu thương cô ngay từ những ngày bé chột dạ, trong lòng khẽ kêu "Lộp bộp!", cô nghiêng đầu đi, liền thấy liên tiếp mấy chiếc xe đang dừng ở ven đường. Trong một chiếc xe , cô thấy được gương mặt hơi tái nhợt của người thím mà cô vẫn luôn kính trọng, ở một chiếc xe khác, gương mặt của ba cô đã hoàn toàn trắng bệch, xui xẻo là bên cạnh ông còn mấy người thương nhân, chính khách đang mở to đôi mắt tò mò xem cô diễn trò nãy không cần suy nghĩ cũng biết, ba cô nhất định vì tình hình Mộ thị gần đây không tốt nên bận rộn, ra sức chiêu đãi những vị khách quí này, những người có máu mặt mà ông khi còn hoạt động trong quân ngũ có giao thiệp..Cho nên xong rồi, cô mất mặt thì không nói làm gì, quan trọng là mặt mũi của nhà họ Mộ cũng bị cô vứt đi một cách hoành tráng luôn !Trí nhớ tới đây là ngừng, Lan Khê xấu hổ, nóng bừng cả mặt, lông mi thật dài chớp xuống lóe ra một tia trong suốt, cô cúi đầu không dám lên tiếng nữa."Tao thật sự không muốn nhìn thấy mày nữa, một đứa con gái không ra thể thống gì!" Mộ Minh Thăng giận đến bốc hỏa, tay che ngực cố gắng chịu đựng trái tim đang đập liên hồi, một hồi quay sang người phụ nữ dịu dàng bên cạnh hỏi, "Yến thần lúc nào thì về?"Người phụ nữ nghe ông hỏi xong , thần sắc lại càng thêm nhu hòa " Yến Thần nó. . . . . ." Cửa liền truyền tới tiếng vang của xe motor đang tắt vang đó làm cho người phụ nữ thập phần kích động " về rồi!"Giọng nói lộ rõ sự vui mừng , hoan tia sáng ban mai chiếu xuống cảnh vật bên ngoài phòng khách, không gian đang yên tĩnh, bỗng nhiên bị một hình bóng đánh vỡ. Một dáng người khoan thai, bình thản, giày da nên xuống đất, một tiếng lại một tiếng vang lên như muốn đi sâu vào trong lòng người, bóng dáng tuấn dật như được điêu khác cứ từ từ, từ từ hiện ra. Người quản gia đi bên cạnh anh, bất giác đã tự lui người xuống phía sau. Rõ ràng anh được người khác dẫn vào nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn có cảm giác , anh mới là chủ nhân đích thực của ngôi biệt thự này, trên người anh toát lên khí chất cao quí, đàn áp mọi thứ xung Khê vốn không mấy hứng thú, giờ phút này cũng tò mò liếc mắt đàn ông mang theo hành lí, khi vào phòng khách bước chân anh dần dần chậm lại, ánh mắt lạnh lùng quét một lượt trong phòng, sau cùng dừng tại một chỗ, tiếp đem hành lý bỏ xuống, anh ngước mắt, nhỏ giọng gọi "Mẹ."Người phụ nữ cười đến dịu dàng, nước mắt đã dâng tràn, kích động không nói nên lời, chỉ biết nắm chặt bàn tay của Mộ Minh Thăng, giọng nói run run "À, Yến Thần con đã về rồi, con mau tới đây để. . . . . ."Tay của người đàn ông đặt vào trong túi quần, con ngươi thâm thúy nhàn nhạt nhìn về phía người phụ nữ, ngắt lời bà "Con hơi mệt. Con chỉ ghé qua đây 10 phút, sau đó còn phải về sắp xếp lại, con chỉ có 10 phút thôi, không nhiều hơn nữa.”Muốn nói gì thì cứ nói nhanh lên, chỉ cần mấy phút là phụ nữ nhất thời cảm thấy khó với người phụ nữ, Mộ Minh Thăng càng kích động hơn nhiều, chỉ là vài chục năm hoạt động trong quân ngũ cộng thêm một thời gian dài sống trên thương trường đã tô luyện cho ông một phong thái bình chân như vại trước mọi tình huống, nhưng hai mắt ông vẫn hằn lên những tia máu, ông nắm chặt tay người phụ nữ "Như Khanh, đừng nóng vội ". Vì trấn an cảm xúc của Mạc Như Khanh, ông dùng giọng nói hùng hậu, vững vàng, "Lan Khê, con qua đây chào hỏi đi nào, đây là con ruột của dì Như Khanh, năm nay 27 tuổi, vì trước giờ sống ở nước ngoài nên con chưa được gặp mặt, người này là anh trai của con đó. . . . . ."Mộ Minh Thăng đang nói, lại nhìn thấy đứa con gái bộ dạng nhếch nhác ngồi xổm trên mặt đất, nhịn không được ông cau mày lại . 18 tuổi, cô mặc đồng phục màu xanh lam của học sinh, hớt ha hớt hải chạy vọt vào một ngôi biệt thự xa hoa, xé rách cổ áo tinh xảo của anh "Tại sao lại nói tôi gian lận? Tôi hoàn toàn vô tội! Kì thi tốt nghiệp trung học của tôi đã bị anh phá hủy! Vết nhơ này sẽ theo tôi, ám ảnh tôi cả đời! Anh tại sao lại tàn nhẫn hủy hoại cuộc đời tôi !" Trong mắt cô đã ngập tràn nước mắt. Ánh mắt anh thâm thúy, cánh tay to lớn dùng sức thu hẹp thân thể nhỏ nhắn của cô vào trong ngực mình, hai chóp mũi đối nhau, giọng nói trầm thấp "Nếu không thì phải làm sao? Không phải em định thi tốt nghiệp xong sẽ cao bay xa chạy, muốn thoát khỏi anh?" Anh nở nụ cười lạnh, bàn tay giữ chặt tóc cô, tiếp cận gần hơn ". . . . . . Em cho rằng anh sẽ cho phép?" Gia tộc Mộ thị to lớn đầy rắc rối phức tạp, bị những ông tai to mặt lớn trang giành nhau quyền lực, đang bị rơi vào một cuộc khủng hoảng. Anh – Mộ Yến Thần từ nước ngoài đột ngột trở về, chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủi, sắp xếp lại trật tự 2 giới thương chính, xoay chuyển tình thế, ngăn cơn tai họa giáng xuống đầu nhà họ Mộ. "Lan Khê, người này là anh trai của con, gọi anh đi!" —— “Một người anh trai hơn mình 10 tuổi?” Lan Khê ngạc nhiên! Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hoàn toàn tái nhợt lộ ra một tia giảo hoạt, bàn tay nhỏ bé nắm lại "Anh trai này có phải là kết quả có được sau khi ba lén đi vụng trộm ?" Một bạt tai nặng nề rơi xuống mặt cô . Cô run sợ nhắm chặt hai mắt. Bàn tay vung lên bị bắt chặt lại, con ngươi của anh lúc sáng lúc tối "Em nó còn nhỏ, đừng dùng phương pháp này giải quyết vấn đề." Cô còn nhỏ sao? ? "Ngoan, mở ra, cho anh đi vào. . . . . ." giọng nói trầm thấp cùng với hơi thở nồng nàn mùi rượu, môi anh dụ dỗ khe khẽ bên tai cô. Trên môi Lan Khê thấm máu, mang theo tiếng khóc nức nở, giọng nói run rẩy "Khốn kiếp. . . . . . Khi anh nhất quyết tiến vào thân thể của chính em gái mình, nói cho tôi biết anh có cảm giác gì ? " Anh ngẩng đầu, cố gắng hít sâu một hơi, eo nhấn xuống, trong lòng gào lên một tiếng bi thống, anh tàn nhẫn xuyên qua cơ thể cô! Khóe miệng tà ác giương lên, anh cười lạnh lùng "Em muốn hỏi cảm giác khi loạn luân sao? . . . . . . À! Cũng không tệ lắm!" Dụ dỗ cũng tốt, lừa gạt cũng không sao, chỉ vì lúc ban đầu là cô trầm luân trước, vì hèn nhát sợ cô đơn, nên chủ động giơ tay về phía anh, tiếp theo lại bị anh nhấn chìm trong một biển nhu tình nửa thật nửa giả! Năm ấy, cô gái bé nhỏ chỉ vừa trải qua mười mấy năm tuổi đời, chưa đụng phải mưa to gió lớn lại bị cuốn vào một tình yêu nồng nhiệt đầy cám dỗ. Cô bối rối, ngờ nghệch chẳng biết cách xử lí. Chỉ là, Lan Khê . . . . . Em đã từng dùng tâm tư tình cảm đơn thuần của một thiếu nữ để đối xử với anh chưa ? Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Hào Môn Thừa Hoan Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!! Mới Cập Nhật Có Thể Bạn Cũng Muốn Đọc Hào Môn Thừa Hoan Mộ Thiếu Xin Anh Hãy Tự Trọng Mộc Tiểu Ô Cô Vợ Dễ Thương Vạn Vạn Ngại Gì Yêu Nhau Lưu Tam Tam Trọng Sinh Chi Đại Giới Dạ Đích Xúc Thủ Sinh Xuân Đường Ny Quân Hôn Kéo Dài Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ Xán Miểu Ái Ngư

mộ thiếu xin tự trọng